一年级必背古诗20首(拼音版)
魔兽秘籍无敌-熊图片
早蝉
liùyuèchūqīrì
shínánshēnyèlǐ
zǎochán
唐白居易
tángbáijūyì
六月初七日,江头蝉始鸣。
石楠深叶里,薄暮两三声。
咏鹅
ééé<
br>báimáofúlǜshuǐ
yǒngé
唐骆宾王
tángluòbīnwá
ng
jiāngtóuchánshǐmíng
báomùliǎngsānshēng
鹅,鹅,鹅,曲项向天歌。
白毛浮绿水,红掌拨清波。
江南
jiā
ngnánkě
yú
yú
cǎilián
xìliányèjiān
xìliányèxī
jiāngnán
汉乐府
hànyuèfǔ
qūxià
ngxiàngtiāngē
hóngzhǎngbōqīngbō
江南可采莲,莲叶何田田。
鱼戏莲叶间。鱼戏莲叶东,
鱼戏莲叶西,鱼戏莲叶南,
鱼戏莲叶北。
登鹳雀楼
báirìyīshānjìn
yùqióngq
iānlǐmù
dēngguànquèlóu
唐王之涣
tángwángzhīhu
àn
liányè
yú
yú
hétiántián
xìliányè
dōng
xìliányènán
yúxìliányèběi
白日依山尽,黄河入海流。
欲穷千里目,更上一层楼。
宿建德江
yíz
hōubóyānzhǔrì
yěkuàngtiāndīshù
zhú
sùjiàn
déjiāng
唐孟浩然
tángmènghàorán
huánghérùhǎil
iú
gèngshàngyìcénglóu
移舟泊烟渚,日暮客愁新。
野旷天低树,江清月近人。
竹里馆
dúzuòyōuhuánglǐ
sh
ēnlínrénbùzhī
lǐguǎn
唐王维
tángwángwéi
mùkèchóuxīn
jiāngqīngyuèjìnrén
独坐幽篁里,弹琴复长啸。
深林人不知,明月来相照。
míngyuèláixiāngzhào
t
ánqínfùchángxiào
鹿柴
kōngshānbújiànr
én
fǎnjǐngrùshēnlín
lùzhài
唐王维
tángwángwéi
空山不见人,但闻人语响。
返景入深林,复照青苔上。
咏松
dàxuěyāqīngsōng
yàozhīsōnggāojiéyè
yǒngsōng
chényì
dànwénrényǔxiǎng
fùzhàoqīngtáishàng
陈毅
大雪压青松,青松挺且直。
要知松高洁,待到雪化时。
夜宿山寺
wēilóugāobǎichǐ
bùgǎngāoshēngyǔ
sùshānsì
唐李白
tánglǐbái
qīngsōngtǐngqiězhí
dàidàoxuěhuàshí
危楼高百尺, 手可摘星辰。
不敢高声语, 恐惊天上人。
游园不值
yīngliánjīchǐyìncāngtái
chūnsèmǎnyuánguānbúzhù<
br>zǎofābái
yì
yóuyuánbùzhí
sòngyèshàowēn
g
shǒukězhāixīngchén
kǒngjīngtiānshàngrén
宋叶绍翁
应怜屐齿印苍苔,小扣柴扉久不开。
春色满园关不住,一枝红杏出墙来。
早发白帝城
zhāocíbáidìcǎiyúnjiān
búzhù
jù
liǎngànyuánshēngtí
dìchéng
唐李白
tánglǐ
bái
xiǎokòucháifēijiǔbùkāi
zhīhóngxìngchūqiá
nglái
rìhuán
朝辞白帝彩云间,千里江陵一日还。
两岸猿声啼不住,轻舟已过万重山。
绝句
chírìjiāngshānlì
níróngfēiyànzǐ
jué
唐杜甫
tángdùfǔ
qi
ānlǐjiānglíngyí
qīngzhōuyǐguòwànchóngshān
迟日江山丽, 春风花草香。
泥融飞燕子, 沙暖睡鸳鸯。
绝句
j
iāngbìniǎoyúbái
jīnchūnkànyòuguòhé
juéjù
唐杜甫
tángdùfǔ
chūnfēnghuācǎoxiāng
shānuǎn
shuìyuānyāng
江碧鸟逾白,山青花欲燃。
今春看又过,何日是归年。
rìshìguīnián
shānqīnghuāyùrán
寻隐者不遇
sōngxiàwèntóngzǐ
zhǐzàicǐshānzhōng
xúnyǐ
nzhěbúyù
唐贾岛
tángjiǎdǎo
松下问童子,言师采药去。
只在此山中,云深不知处。
小儿垂钓
péngtóuzhì
lùzǐxuéchuílún
rénjièwènyáozhāoshǒu
mǐnnóng<
br>pà
xiǎoérchuídiào
唐胡令能
tánghúlìngnéng<
br>yánshīcǎiyàoqù
yúnshēnbùzhīchù
蓬头稚子学垂纶,侧坐莓苔草映身。
路人借问遥招手,怕得鱼惊不应人。
悯农(一)
chúhérìdāngwǔhàndī
lìshuízhīpánz
hōngcān
mǐnnóng
lì
yī
唐李绅
tánglǐsh
ēn
cèzuòméitáicǎoyìngshēn
déyújīngbúyìngrén<
br>锄禾日当午,汗滴禾下土。
谁知盘中餐,粒粒皆辛苦。
悯农(二)
ch
ūnzhòngyí
sì
lìsù
hǎiwúxiántián
èr
唐李绅
tánglǐshēn
héxiàtǔ
jiēxīnkǔ
春种一粒粟
,秋收万颗籽。
四海无闲田,农夫犹饿死。
江上渔者
jiāngshàngw
ǎngláirén
jūnkànyíyèzhōu
jiāngshàngyúzhě
sòngfànzhòngyān
qiūshōuwànkē
è
zǐ
nóng
fūyóusǐ
宋范仲淹
江上往来人,但爱鲈鱼美。
君看一叶舟,出没风波里。
元日
bàozhúshēngzhōngyísuìchú
qiānménwà
nhùtóngtóngrì
méihuā
yuánrì
sòng
dànài
lúyúměi
lǐchūmòfēngbō
宋
wángānshí
王安石
爆竹声中一岁除,春风送暖入屠苏。
千门万户曈曈日,总把新桃换旧符。
梅花
qiángjiǎoshùzhīméi
yáozhībúshìxuě
sòngwá
ngānshí
chūnfēngsòngnuǎnrùtúsū
zǒngbǎxīntáoh
uànjiùfú
宋王安石
zìkāi
墙角数枝梅,凌寒独自开。
wèiyǒuànxiānglái
línghándú
遥知不是雪,为有暗香来。